Trên bàn thờ ông Tổ của một họ, bao giờ cũng có riêng một thần chủ, và thần chủ này được lưu giữ mãi mãi.
Tại các gia đình, những nhà phú quý mới lập thần chủ để thờ, và đã lập thần chủ thì phải có đủ thần chủ từ bốn đời trở lên, kể từ người gia trưởng. Đó là thần chủ của cụ, ông và cha, tức là cao, tằng, tổ, khảo.
Thần chủ được làm bằng gỗ táo, với ý nghĩa rằng cây táo có thể sống lâu nghìn năm.
Thần chủ dài vào khoảng hai tấc rưỡi, ở giữa ghi tên họ chức tước, còn hai bên thì ghi ngày tháng sinh tử của tổ tiên.
Thần chủ được đặt trong hộp vuông che kín và để trong lòng khám, chỉ khi nào có cúng tế mới mở ra.
Thần chủ chỉ để thờ từ bốn đời trở xuống, hễ đến đời thứ năm, thần chủ của cao tổ sẽ được mai táng, và các bậc tằng tổ khảo sẽ được nâng lên bậc trên. Thần chủ của ông mới nhất sẽ được thay thế.
Việc mai táng thần chủ này được gọi là “Ngũ đại mai thần chủ”, nghĩa là thần chủ của đời thứ năm sẽ được chôn đi.
Tại các gia đình bậc thường, ít nhà thờ thần chủ.
Nơi kê khám thần chủ có kê chiếc kỷ hoặc chiếc ngai tượng trưng cho sự hiện diện của tổ tiên.