Có nhiều người mất tích vì lý do nào đó, bỏ nhà ra đi rồi không rõ tung tích, cũng không có tin tức cho gia đình biết. Có người bị giặc bắt không tha, có người ra trận rồi bỏ mạng. Tất cả những người trên đều được gia đình coi như mất tích, và mất tích tức là chết.
Gia đình những người này tuy không làm lễ giỗ chính thức, nhưng hàng năm thường có cúng giỗ, thường vào khoảng thời gian sau mười lăm năm hoặc phong thanh được tin người vắng mặt đã chết.
Ngày chết của người ra đi không ai biết, và cũng không căn cứ vào đâu để xác định được. Gia đình người này làm lễ để cúng giỗ. Có nhiều người lại xin với nhà chùa cầu kinh siêu độ cho vong hồn người mất tích.
Đã có nhiều trường hợp, những người ra đi một thời gian rất lâu không về, người nhà cho đi tìm không thấy, nên hàng năm vẫn cúng giỗ. Nhưng rồi đột nhiên một ngày kia người đó trở về. Lễ giỗ năm sau sẽ không còn nữa.
Dù sao, việc cúng giỗ cho những người mất tích là chứng tỏ sự nhớ thương và lưu luyến của gia đình đối với người ra đi.